KHÔNG CÓ SỰ MAY MẮN TÌNH CỜ

Chia sẻ:
Tuần rồi chuyển nhà.
Khui tủ bếp, tủ quần áo, khui kho đồ ra, hic hic…
Tôi hoảng hốt khi thấy nhà mình nhiều bụi thế. 😞
Trong tủ áo có những bộ còn nguyên tag. Trong tủ bếp, có những gói thực phẩm hết hạn, có đồ tôi mua nhầm tới 2, 3 cái giống nhau, nhiều bịch xà bông, nước rửa chén đang còn mà lại mua bịch mới…
Dàn loa, đã mua dây định gắn lên tường, mà hơn 2 năm qua vẫn gói nằm nguyên đó. TV vẫn chưa treo. Tập đĩa còn chưa khui bao nilon…
Muốn khóc. Vì thương mình…
Bởi tôi hiểu mình đã bận tới mức nào. 😞
Xưa giờ tôi là người phụ nữ của gia đình. Tôi kỹ tới mức các cô giúp việc ngán luôn. 5 năm đầu đời của Xu Sim, hầu như mọi bó rau, con cá, tôi tự mua, mọi bữa tôi tự nấu và nêm nếm. Mọi mẻ quần áo của Xu Sim tôi đều tự phân loại giặt. Cô GV rửa chén xong, tôi còn rình rình để tráng lại lần nữa.
Vậy mà 2 năm rồi tôi gần như để mặc, cổ muốn làm gì thì làm 😞
Khi phải buông tay cả những nỗi lo lắng lớn nhất, quen thuộc nhất, có nghĩa tôi đã bận rộn một cách khủng khiếp.
Công việc cứ cuốn đi, cuốn đi. Gối việc nọ lên việc kia. Lúc nào cũng thấy thiếu thời gian. Lẫn lộn tùm lum. Thậm chí còn ko kịp tính xem mình có bao nhiêu tiền. Không kịp cả đòi nợ và trả nợ. Thật!
Cuộc đời tôi, và Xu Sim thay đổi quá nhanh trong 2 năm vừa rồi.
Chính tôi cũng không ngờ.
Năm 2015 Xu Sim còn học một ngôi trường công lập ở bên kênh Nhiêu Lộc, mùi hôi nồng nặc. Lớp 40 học sinh, cả lớp ai cũng nhao nhao đi học thêm, có phụ huynh còn xin cô cứ đánh thật đau cho nó sợ.
Ngồi trong buổi họp phụ huynh, tôi nhìn thấy mình quá lạc lõng, không thuộc về nơi này. Hoang mang, không biết con mình sẽ đi về đâu, với cách mẹ dạy chả giống ai.
Nhưng giờ thì tôi thấy mình may mắn.
Tuy nhiên không phải may mắn vì có cuộc sống nhàn hạ và được ba mẹ hỗ trợ. Mà may mắn vì mình đã được trải nghiệm vất vả sớm.
Đầu cấp 2 là tôi đã phải cầm tiền chợ, lo lắng hôm nay mua gì ăn gì, cuối tháng phải còn bao nhiêu.
Đi học đại học, trong lúc bạn bè được ba mẹ cho 500 ngàn/tháng, thì tôi chỉ có 100 ngàn. Suốt tuần ăn cơm với đậu hũ kho, cùi dừa kho, gầy nhom 42 ký. Tôi đi dạy gia sư, đi dọn hàng khô ở ngoài chợ, bê những cái thùng nặng muốn gãy lưng.
Năm 2000, vừa vào SG, việc đầu tiên là ra trạm điện thoại công cộng gọi 1080 để biết số điện thoại và danh sách các trường dân lập ở Sài Gòn xin dạy. Có trường từ chối, bảo đã đủ người, tôi thuyết phục rằng chỉ dạy thử thôi, chấp nhận nằm trong danh sách chờ. Và tất cả bốn trường tôi dạy thử đều nhận!
Tôi chọn một trường, đi dạy từ sáng tới chiều tối, rồi từ 6h tối lại bắt đầu đi gia sư, có hôm tới hai ca liền. Thường xuyên một tay lái xe đạp, một tay cầm bánh mì ăn, để rồi hệ tiêu hóa biểu tình và đau dạ dày.
Rồi tôi vào một tờ báo, thường xuyên thức tới 2-3h sáng để viết bài, có khi đi viết cả tuần rồi đổ cái rụp. Có buổi họp tôi bị sếp mắng nhiều tới mức một đồng nghiệp ngất sau buổi họp, nhưng rồi tôi vẫn làm. Cũng có đợt, buổi sáng tôi khóc vì cảm thấy sợ phải đi làm. Nhưng rồi tôi vẫn đi!
Ngày Xu Sim còn nhỏ, nợ nần xây nhà dồn lên đầu, chồng thất nghiệp, phá sản, chủ nợ đến nhà chửi rủa mỗi ngày… Mất ngủ triền miên, có lúc chỉ muốn chết!
Nhưng rồi tất cả đã qua!
Tôi tin, không có sự may mắn tình cờ, bạn chỉ có thể nhận được nhiều hơn, nếu bạn chấp nhận chịu đựng phần hơn.
Xu Sim đã được học một trường tư song ngữ, và giờ thì qua một trường Quốc Tế.
Tôi đã bận rộn một cách xứng đáng. Có những bài viết của tôi được trả nhuận bút cao hơn 10 lần so với mặt bằng chung.
Nhớ lần có người nói: “Chị viết bài cho em đi! Chị ngoáy 30 phút là xong ấy mà!”. Tôi trả lời: “Chị chưa có bài nào ngoáy trong 30 phút cả!”. Bài của tôi, kể cả status FB, cũng thường là mấy ngày, có bài ôm cả mấy tháng để tìm tư liệu. Phải trải nghiệm, chìm đắm đủ, rồi bình tĩnh đủ, mới có thể viết về nó một cách giản dị và dễ hiểu.
May mắn thường không tình cờ!
Nó vậy đó! Hôm nay, ngày 11/11, Ngày Quốc tế Độc thân, thú thật với cả nhà là thỉnh thoảng ráng đăng hình cười rạng rỡ vậy thôi, chứ một mình nuôi hai con ko hề dễ dàng. Tôi đã tính toán từng đồng xu nhỏ, nhặt nhạnh từng cơ hội nhỏ, nhích từng bước nhỏ.
Thôi thì, từng bước nhỏ, nhưng bền bỉ và kiên trì, nhìn lại cũng thấy ba mẹ con đã đi được một quãng đường khá dài!
Chia sẻ:

Gửi phản hồi